Chuyện nhà tôi

Quê gốc tôi ở Hưng Yên, mảnh đất ngoan hiền, duy có tôi là hay bị nói 'đột biết gien' vì tôi chẳng bao giờ hiền. Từ nhỏ, tôi đã có tính chiến đấu rất oanh liệt, cơ bản là thành phần nữ nhi: học giỏi, nghịch, bướng.. biết đánh nhau và chửi bậy. Rất cá tính.

4 tuổi, bố sai cầm 2 quả trứng đi bộ xuống nhà bà ngoại ở làng dưới, gặp ai trêu là chửi, cơ bản không từng ngán ai. 6-7 tuổi, cũng vẫn đanh đá có tiếng. Ngày ấy, là những ngày tuổi thơ dữ dội, của thời tấm bé trong bối cảnh xã hội và gia đình quê, nhưng hồn hậu lớn lên như cây cỏ của đất trời: an nhiên!

Bây giờ, tạ ơn đời vì những bản lĩnh tấm bé ấy, có thứ khiến tôi vững vàng mạnh mẽ, có thứ khiến tôi phải mất công gọt giũa rất nhiều đúng như mệnh 'thạch trung ẩn ngọc' của mình. 

Nhà tôi có 3 chị em, tôi là lớn, sau có một em gái và một em út là trai. Người ta toàn bảo: bao nhiêu khôn ngoan trong nhà về tay mày hết. Rồi hàng xóm cũng bảo: bao nhiêu cái khôn ngoan về hết mày (ý là so sánh tôi với con bà ấy, bằng tuổi tôi)... Chị cả, luôn là tấm gương và luôn là chịu nhiều gian khó nhất. Ba mẹ tôi nông dân, mẹ nhờ nghề y tá mà vươn qua thời cùm kẹp khi sống với mẹ chồng, rồi gia đình chồng. Tính bà bảo thủ, ôm hận những thói hư tật xấu của xã hội mà ghét cả thế gian, qua những câu chữ ngôn từ.

Bây giờ, mẹ tôi nghỉ hưu, có tuổi, duy có việc hay buôn dưa lê làng quê tôi kệ, vì già rồi mà, còn mấy chuyện ôm vào mà nghĩ, tôi cũng kệ, sẽ không càu nhàu như trước. Chắc tôi cũng sắp già, hoặc tôi đang đón nhận mọi thứ như nó là chính nó. Vì nó là cuộc sống.

Em gái tôi học y. Sau vào một viện lớn Hà Nội làm, trước khi bố tôi mất. Cả đời ông, nông dân chân chính đầy tham vọng, nhưng vận không may nên làm đa phần hỏng nhiều hơn được. Thật quá vất vả. Em út tôi cũng học y, rồi vào một viện về Thận làm, được một thời gian. Chính tôi là người lôi nó ra xã hội, mở mắt. 

Tôi bảo nó: nhà mình quê, nghèo, phi thương bất phú. Nếu không kinh doanh thì không thể có chỗ đứng ở đất Hà Nội này. Nó ra theo, đỡ nó nhiều việc linh tinh mất mát. Nhưng cái may nhất là ném được nó đi học marketing, quảng cáo... giờ ít nhất có cái nghề mà tự chiến tự chạy kinh doanh. Kinh doanh, không có marketing, chỉ có móm. Nó thì thế, tạm ổn, còn sức khoẻ chưa ngoan, hay thức khuya, hút thuốc. Tôi thường chửi nó ngu người. Vì tôi sợ, đau yếu là mất tiền đi viện, tại sao sức khoẻ hàng ngày như tích từng giọt nước, không tằn tiện mà giữ lấy. Ngủ sau 11h rất hại gan.

Chính tôi, mấy năm gần đây, khi bóc tách được những sự vẩn đục trong đời này của mình, mà sống tự tại quay về thân, ăn ngủ đủ tiêu chuẩn, tập gym đều đặn, môn golf thì lởm chởm, vì bận học bận làm... Nhưng gym khiến tôi đẹp hơn, tôi yêu cơ thể mình hơn, và nhìn cơ thể mình mỗi ngày để sống có trách nhiệm hơn. Chúng ta đều biết, chiếc giường đắt nhất là chiếc giường bệnh. Thực tình, cũng không ai đoán được mệnh mình đoạn cuối sẽ như thế nào, nhưng ít nhất, mỗi ngày tôi chọn sống khoẻ đã. Vậy là đã giàu rồi!

Quay lại chuyện em gái tôi. Làm viện một thời gian, lấy chồng, một nách 3 con, gia đình cũng không vướng bận kinh tế lắm, nhưng con cái không ai gánh cho được, nên chọn nghỉ ở nhà. Một thời gian, cũng cứ định làm này kia... nhưng nó không như tôi, sự lanh lợi ít hơn tôi, sự chân phương nhiều hơn tôi, chấp nhận sự đơn giản dễ hơn tôi. Có thể, kẻ mạnh là kẻ không chịu bỏ cuộc hoặc không chịu im lặng. Nó không yếu nhưng nó chọn sự bình an ấy.

Có một sự thật, mà ít khi tôi tiết lộ: nó nấu ăn rất ngon. Đặc biệt là, mấy món bảo bối gia truyền bà nội truyền lại, duy có nó biết nấu ngon hơn bà (mở ngoặc: tôi chỉ biết nấu đồ healthy và kiểu âu cho tôi, cổ truyền tôi chịu). Suốt mùa xuân hạ thu đông, nó là nhà tài trợ kim cương cho các chương trình ăn uống chè cháo linh tinh lẩm cẩm cho đám nhỏ nhà tôi (tôi không dám vạ miệng, sợ béo xấu).

Món chè bưởi anh chủ tịch phường còn khen ngon, món trà thái thì chỉ nấu bằng sữa tươi ngon... nói chung là ngon và tiện. Còn tôi, tài duy nhất là học, ham học, nghiện học, bay nước nọ kia chỉ để học... và bây giờ vẫn học...

Đôi khi, có trong đời mình một đứa em gái như vậy dù tính điên khùng dở dẩm cũng không ít, cũng là may mắn của đời này rồi. 

Sáng nay, nó sang chơi, tiện tay cho nó một triệu mua giầy, sung sướng cười - một món quà nhỏ, ngày đầu tháng đi. Cho đi cũng là nhận lại rồi, tôi gọi nó là tiền mua hạnh phúc!